Năm tháng tuy lâu rồi cũng hết
Tu học nhiều nhưng có thấy mệt đâu
Ngày chí đêm cố đoạn dứt mạch sầu
Sống lặng lẽ âm thầm trong hóc đảo.
Nghiệp vẫn nặng lặn chìm trong giông bão
Kiếp bềnh bồng phiêu bạt chốn trần gian
Đò vô minh đưa mãi biển thương tang
Đi rồi đến trên tình trường sinh tử.
Những tưởng mãi bị chìm trong sóng dữ
Đâu duyên lành bến lữ thứ được dừng chân
Sóng đau thương phiền não chết nguội dần
Biển trần khổ biến thành tâm tịnh lạc
Nay ta đã an nhiên trên đường giác
Bước nhẹ nhàng trên mây thảm, gió hoa
Hồn lâng lâng trong pháp giới bao la
Ta là gió, là hoa, là tất cả.
Đây hốc đảo nằm yên trong sóng cả.
Ta trong ta, đây trí tuệ sáng ngời
Sống một mình trong pháp giới mênh mông
Ta mới thấy mình là, là vô tận.
Thôi... sóng cả từ đây không còn giận
Thảm trăng vàng rạng rỡ mặt đại dương
Đệ tử ơi xa mà gần, giận mà thương
Giờ chia tay nhé, mình về trong yên tĩnh.